Tuổi thọ của trái đất - Hành tinh và chúng sinh

Thảo luận trong 'TỔNG HỢP - SO SÁNH GIỮA CÁC KINH ĐIỂN KHOA HỌC - DỊCH - MINH - PHẬT PHÁP' bắt đầu bởi tutru, 1 Tháng tám 2019.

  1. tutru

    tutru Ban Quản Trị

    Tham gia ngày:
    14 Tháng mười một 2009
    Bài viết:
    513
    Điểm thành tích:
    18
    Giới tính:
    Nam
    TRÁI ĐẤT NÀY CÓ TUỔI THỌ KHÔNG...

    Ông Tỳ kheo Phất Trần Thi, từ chỗ ngồi đứng dậy, ra trước Đức Phật, quì gối, trịch vai áo bên phải, chắp tay bạch cùng Đức Phật rằng:

    – Kính bạch Đức Thế Tôn: Những gì Đức Thế Tôn dạy chúng con đã hiểu, loài người hay các cõi Trời và các cõi khác, loài nào cũng có tuổi thọ, vậy trái đất này có tuổi thọ không, kính xin Đức Thế Tôn dạy chúng con?

    Đức phật dạy:

    – Này ông Tỳ kheo Phất Trần Thi, trong thế giới này hay trong tam giới này, loài nào cũng có tuổi thọ cả, như:

    1/- Tuổi thọ con người trung bình là 100 năm.

    2/- Tuổi thọ loài trời Dục giới cao nhất là 1.000 năm.

    3/- Tuổi thọ loài trời Hữu sắc và Tịnh Độ cao nhất là 10.000 năm.

    4/- Tuổi thọ loài trời Vô sắc cao nhất là 100.000 năm.

    Còn trái đất này tuổi thọ 10 tỷ năm. Nhưng 10 tỷ năm của trái đất này, cứ 10 ngàn năm nó bị “bệnh nặng” 1 lần.

    Ông Tỳ kheo Phất Trần Thi ngạc nhiên thưa hỏi:

    – Kính bạch Đức Thế Tôn: Con người và muôn động vật và thực vật bị bệnh là phải, cớ sao trái đất có làm gì mà cũng bị bệnh nữa, kính xin Đức Thế Tôn dạy chúng con?

    Đức phật dạy:

    – Này ông Tỳ Kheo Phất Trần Thi, con người và muôn động vật và thực vật bị bệnh là do ruồi muỗi, côn trùng và vi trùng.

    – Còn trái đất mà bị bệnh là do con người làm những việc như sau:

    – Phá cây, đốt rừng.

    Khi con người văn minh lên cao, họ rút dầu trong lòng đất để cung phụng cho họ.

    Các ông có biết không.

    – Dầu trong lòng đất giống như máu trong cơ thể của con người vậy. Trong các ông, nếu có người nào bị người khác mỗi ngày rút ra 1 ít máu, khi máu của ông không còn đủ sức nuôi cơ thể nữa, thì cơ thể của ông như thế nào?

    Những người có mặt đều thưa:

    – Kính bạch Đức Thế Tôn: Cơ thể người đó sẽ bị bệnh.

    Đức Phật dạy:

    – Đúng như vậy! Trái đất này cứ 10 ngàn năm sẽ bị bệnh một lần. Như Lai nói cho các ông rõ: Cứ 10 ngàn năm loài người đánh nhau tiêu diệt sự sống trên trái này 1 lần. Loài người, động vật và thực vật bị tiêu diệt sự sống gần hết. Khi loài người, động vật và thực vật dần dần bình phục, lúc đó mới có 1 vị Phật ra đời để dạy về nhân quả luân hồi nơi trái đất này nữa. Cũng từ thời điểm này, 3 ngàn năm sau trái đất này sẽ bị tiêu diệt sự sống nữa! Cứ chu kỳ như thế mà lặp đi lặp lại hoài.

    Ông Tỳ kheo Phất Trần Thi lại thưa hỏi:

    – Kính bạch Đức Thế Tôn: Sao một vị Phật không dạy loài người biết nguyên lý này mà sống hoà thuận với nhau, kính xin Đức Thế Tôn dạy chúng con?

    Đức phật dạy:

    – Này ông Phất Trần Thi, Như Lai nói cho ông rõ: Trên trái đất này là 5 loài sống chung:

    1/- Con người là đầu mối dẫn đi luân hồi trong tam giới này.

    Vì sao vậy?

    – Vì trong tánh của mỗi con người có cái Tưởng là mạnh nhất. Chính cái Tưởng này, nó tưởng tượng như sau:

    – Nó làm ra Càn khôn vũ trụ này.

    – Nó tạo ra loài người và muôn vật.

    Các ông nghĩ xem: Con người đối với Càn khôn vũ trụ nhỏ như là hạt bụi, mà lại tuyên bố như vậy.

    Các ông có biết tại sao tánh con người nói như vậy không?

    – Vì con người mang thân tứ đại. Thân tứ đại này sống được là nhờ vật chất. Trong mỗi con người ai cũng có cái Tham. Vì cái Tham này mà muốn gom vật chất có nơi trái đất về riêng cho mình.

    Các ông nghĩ xem: Nhu cầu của mỗi con người mỗi ngày có là bao, mà muốn cái gì cũng là của mình, nên sanh ra tranh giành rồi chém giết với nhau, rồi tiêu diệt nhau.

    Ông Tỳ kheo Phất Trần Thi lại thưa hỏi:

    – Sao Đức Thế Tôn không dạy cho loài người biết việc này?

    Đức phật dạy:

    – Này ông Tỳ kheo Phất Trần Thi: Loài người có nghe Như Lai dạy không. Như Lai dẫn chứng một việc nhỏ như sau:

    – Như Lai lập ra đạo có 2 mục đích chánh:

    – Một là dạy giác ngộ, tức giúp cho loài người hiểu biết sự sống và qui luật luân hồi trên trái đất này. Có ai chịu nghe đâu, mà cứ cắm đầu lạy Ông này cầu Bà kia giúp họ hiểu biết.

    Họ không chịu tìm hiểu lời dạy của Như Lai, mà sử dụng tánh người, tưởng tượng ra chuyện này việc kia.

    – Hai là, Như Lai dạy giải thoát có công thức rõ ràng mà không chịu học để biết công thức, cứ tìm đến những người nói không đúng sự thật để học.

    Con người sống nơi trái đất này, hai phần nói trên thật là quan trọng mà không chịu tìm hiểu.

    Khi nghe Như Lai dạy công thức này, họ bỏ đi gần hết, còn những người ở lại nghe, họ nói Như Lai bị trúng Tà!

    Nghe Đức Phật nói đến đây, ông Tỳ kheo Phất Trần Thi bật khóc và thưa trình với Đức Phật:

    – Chúng con là những tên tội đồ, một Bậc Toàn giác dạy mà không nghe, lại đi nghe người không biết gì.

    Ông Tỳ kheo Phất Trần Thi trình thưa:

    – Qua lời dạy của Đức Thế Tôn, chúng con mới hiểu là nơi trái đất này, sức hút vật lý Âm Dương quá mạnh, nên người khôn người dại gì cũng không ai thoát ra ngoài súc hút của nó được.

    Con nhớ 1 tháng trước, có ông Vua mà còn đi nghe lời lường gạt của ông thầy lười biếng. Không biết ông thầy lười biếng này nói gì, mà ông Vua lại bỏ ra số tiền vàng thật lớn, để xây cất cho ông ta một nơi thờ cúng thật nguy nga. Con suy nghĩ, ông Vua mà còn bị lừa, thì người dân bình thường làm sao tránh khỏi.

    Ông nói xong lạy tạ Đức Phật rồi lui ra.

    TRÍCH QUYỂN “HUYỀN KÝ CỦA ĐỨC PHẬT.

    [​IMG]
     

Chia sẻ trang này