Đã liễu sanh tử thì sẽ tự không có khổ!

Thảo luận trong 'CẢI MỆNH NHIỆM MẦU: Tu là sửa chính Mình - Không yêu cầu người khác sửa đổi theo mình' bắt đầu bởi ammay_ngu, 12 Tháng ba 2010.

  1. ammay_ngu

    ammay_ngu Guest

    552. Thư trả lời cư sĩ Vương Nghiễn Sanh (thư thứ hai)



    Tôi đã đọc hết thư gởi đến. Vì độ chúng sanh nên Phật, Bồ Tát thị hiện sanh trong thế gian. Nhìn từ phía chúng sanh thì các ngài cũng có sanh tử, chứ nhìn từ nhãn quan của các vị Phật, Bồ Tát thì quả thật không có sanh tử.như huyễn mộng, tuy có nhưng chẳng thật, nhưng hễ có sanh tử thì có khổ, không sanh tử thì không khổ. Há nên chia thành hai thứ “liễu sanh tử khổ” và “liễu sanh tử”? Tử chính là khổ bởi có sanh tử. Đã liễu sanh tử thì sẽ tự không có khổ!

    Cần biết rằng: Chính vì chúng sanh mà Phật, Bồ Tát thị hiện tướng sanh tử ấy, chứ không phải thật sự vì trước đó các Ngài chưa liễu sanh tử, đến nay mới liễu! Chuyện phóng sanh trứng cá được chép trong bộ sách, tuy có hai chữ “Phật ngôn”, nhưng cũng chưa từng thấy xuất phát từ kinh nào. Há nên vì lẽ ấy mà khiến cho người khác báng pháp? Trong cõi đời có bao nhiêu kẻ thả trứng cá đâu? Cần biết rằng: Chỗ gần biển ở phương Nam khác với các sông biển thông thường. Cá biển hễ gặp phải nước ngọt sẽ chết ngay, còn cá trong sông ngòi gặp phải nước mặn liền chết tươi. Nếu chưa biết rõ xuất xứ của chúng, dẫu có muốn cho nó sống, nó cũng chẳng thể sống được. Phóng sanh là nhằm cảm phát lòng Từ kiêng giết ăn chay của con người, há nên chuyên muốn chú trọng thả cho nhiều, để rồi tìm tòi, giảng nói chuyện chẳng cấp bách ấy ư?

    Nên biết rằng: Chuyện trong thế gian có nhiều chuyện chẳng thể dùng lý hay sự để luận được. Một người bạn kể: “Một năm nọ, tại một xứ nọ thuộc vùng Giang Bắc gặp dịch châu chấu, người địa phương xin quan đi khám nghiệm. Có một chỗ dài đến mấy dặm, rộng hai ba dặm, châu chấu non còn chưa mọc cánh bò lúc nhúc, dày đến hơn một thước. Người đạp lên, chân ngập đến mấy tấc, khôn ngăn kinh hoảng đến cùng cực. Quan gấp sai đào hố để chôn đi, nhưng buổi chiều trời đổ một trận mưa to, [châu chấu] hoàn toàn tiêu diệt hết”. Loại châu chấu ấy rốt cuộc là loại châu chấu nào? Những con châu chấu non do chúng sanh ra đều là hóa sanh, hiện ra tướng tai nạn ấy. Năm nay vùng Giang Bắc cũng có nạn châu chấu dày mấy tấc, đường xe lửa bị nghẽn. Trước hết phải đuổi chúng đi rồi mới dám mở đường. Phàm người tu hành hãy nên dốc sức nơi chỗ quan hệ khẩn yếu lớn lao. Nếu hờ hững hời hợt tìm tòi, sợ sẽ chẳng có tinh lực để lo liệu được đâu!



    553. Thư trả lời cư sĩ Phó Pháp Lâm



    Đã nhận được Dã Truật[42], vẫn chưa bị mốc. Một người bạn ở Giang Tây nói: “Nếu chẳng chế biến mà ăn vào sẽ bị đầy hơi”. Ông ta biết cách chế biến, sẽ chế biến để kết duyên. Những sách con kể tên trong thư, có loại không còn, có loại hãy còn. Loại nào còn thì ta gởi đến cho con, không còn thì chẳng thể nào gởi được! Nhưng đã có Văn Sao, An Sĩ Toàn Thư, Gia Ngôn Lục, Cảm Ứng Thiên Trực Giảng v.v… thì tuy các loại khác không có cũng đâu có thiếu sót gì! Điều đáng tiếc là tuy có sách mà chẳng xem thì cũng như không có! Tuy xem nhưng chẳng tu trì theo đó thì cũng như không xem!

    Thiện thư quý ở chỗ lưu thông, nhưng cần phải là người hơi có tín tâm, thông đạt văn lý thì mới nên biếu tặng. Lúc tặng lại nên nhắc nhở họ hãy đem lòng cung kính [xem đọc], đừng khinh nhờn. Nếu khinh nhờn, ắt mắc tội lỗi! Những sách ấy đều là phương tiện dẫn đường để nhập thánh siêu phàm, chớ nên rẻ rúng giống như hết thảy những loại tiểu thuyết hoặc sách giải trí thì sẽ có ích đôi chút. Nay đem các loại sách ấy gởi chung trong một bao. Nếu nhận được sách, xin hãy gởi thư báo cho thầy Minh Đạo ở chùa Thái Bình biết. Từ nay về sau đừng gởi thư đến nữa, do Quang đã diệt tung tích, không ai lo liệu đâu!

    Con còn nhỏ tuổi, hãy nên dốc hết sức làm người. Ắt phải nên hiếu thuận với cha mẹ, thân cận người có đức, xa lìa những hạng hoang đường! Cần phải dứt lòng tà, giữ lòng thành, đánh đổ ham muốn xằng bậy để khôi phục lễ nghĩa, đừng làm các điều ác, vâng làm các điều lành. Hiện nay chính là thời thế đại hoạn nạn. Tai nạn xảy đến chẳng thể dự liệu, tránh né cũng không được, có ngừa cũng không ngừa được. Nếu có thể thường niệm A Di Đà Phật và Quán Thế Âm Bồ Tát, ắt sẽ có sự chuyển dời ngấm ngầm chẳng thể nghĩ bàn, ngõ hầu có thể gặp dữ hóa lành, gặp nạn thành hên (nói đến “tốt lành” thì chẳng phải là chuyện tốt đẹp đặc biệt gì! Gặp nạn nhưng chẳng bị nạn đã là chuyện tốt lành không chi lớn bằng rồi).

    Nhân tâm thế đạo ngày nay đã bại hoại đến tận cùng. Phế kinh điển, phế hiếu, phế luân thường, vứt bỏ lòng thẹn, giết cha, giết mẹ, đều được miệt mài đề xướng, đúng là muốn cho con người trọn chẳng khác gì cầm thú thì mới thỏa lòng! Truy tìm căn nguyên, đều do một mực chẳng nói đến nhân quả báo ứng và giáo dục trong gia đình. Những kẻ đọc sách thông minh chỉ học thành hạng người có đủ mọi mánh khóe mưu mẹo, dối gạt mà thôi, cho nên vừa nghe đến thứ tà thuyết ấy liền như bèo giạt theo gió, tụ họp trong hàng ngũ tà ác ấy! Tội tuy do họ gây ra, nhưng thật ra cha mẹ họ cũng chiếm quá nửa! Vì sao vậy? Do không khéo dạy dỗ từ nhỏ, lại còn dạy họ những mánh khóe mưu mẹo, dối gạt mà ra!

    Con đã biết tốt - xấu, hãy nên đi theo đường chánh. Đừng nói đi theo đường chánh sẽ được trời giúp, người kính, cửa nhà hưng thịnh, con cháu đều thành hiền thiện; dẫu cho túc nghiệp đã chín muồi, gặp phải cảnh ngộ ngang trái, trọn chẳng phải là do học theo những sự tốt đẹp cho nên mới gặp phải những nghịch cảnh như thế để rồi oán trời hận người. [Có hiểu như vậy] thì mới chẳng thẹn là người đọc sách, chẳng hổ là người học Phật! Xin con hãy suy xét cặn kẽ, tận lực thực hành.

    http://www.niemphat.net/Luan/aqvstambien/aqvstambien14.htm
     
  2. ammay_ngu

    ammay_ngu Guest

    Ðề: Đã liễu sanh tử thì sẽ tự không có khổ!

    đó là lời cầu xin của một cụ già hiện tại ông đang mắc phải một chứng bệnh rất nặng đó là bệnh ung thư cổ chướng.cuộc sống của ông hằng ngày là đi xin tiền từ con đường này sang con đường khác.ông không còn khả năng để làm việc hiện nay chứng bệnh ung thư ấy đã làm bụng ông phồng lên rất to.cuộc sống đối với ông đã khó khăn cộng thêm hai đứa con còn rất nhỏ nối tiếp khó khăn này lại đến khó khăn khác.tuy còn rất nhỏ nhưng hai em phải lặn lội theo cha để kiếm sống. vì không muốn con mình dốt chữ nên ông đã gởi hai em vào học tại các trường dạy miễn phí.trách nhiệm của ông là làm sao để xin dc tiền mỗi buổi sáng mua đồ cho các em ăn sáng rồi đi học,tối đến những nẽo đường phủ đầy sương gió lại là nơi nghỉ ngơi của ba cha con.căn bệnh của ông mỗi ngày một thêm nặng còn hai đứa con thì còn quá nhỏ.tối đến căn bệnh kia lại hành hạ và dày vò ông dưới cái lạnh của tiết trời Đà Lạt đã đau đớn lại càng thêm đớn đau.đêm nào ông cũng rên rỉ chóng chọi với nỗi đau thể xác còn hai em thì phải đối diện với nỗi đau tinh thần hai em sợ phải mất cha nên cũng không thể nào ngủ được ôm cha mà khóc và van xin cha đừng chết:"cha ơi đừng chết,cha ơi đừng chết...!"đó là câu nói của hai em rất còn ngây thơ và hồn nhiên.có lẽ tuổi thơ của hai em sẽ chôn vùi trong màn đêm u tối không lối thoát rồi một ngày không xa cha em mất đi cuộc sống của hai em sẽ như thế nào..?mẹ của hai em bé vì không chịu nổi cuộc sống khó khăn đã bỏ lại sau lưng một người chồng đang bệnh nặng và hai đứa con ngây thơ bà đã ra đi và tìm một lối thoát cho bản thân mình.ngồi tiếp chuyện với ông Huệ Tịnh cũng không kiềm được cảm xúc, khi biết HT là thành viên của hội từ thiện thì ông mừng lắm nhìn ánh mắt của ông ngời lên một tia hy vọng .có lẽ ông hy vọng rằng được sự giúp đỡ của hội từ thiện thì cuộc sống của hai em sẽ đỡ hơn chăng...!?

    [​IMG]

    hôm nay Huệ Tịnh box lên bài này cũng vì cảm xúc vì thương hai em, nhưng HT thì lực bất tòng tâm làm sao nâng đỡ được cuộc sống của hai em.Huệ Tịnh cũngmong rằng khi box lên bài này thì hai em sẽ nhận được sự giúp đỡ của các nhà hảo tâm các ân nhân.
    Huệ Tịnh tha thiết kêu gọi sự ủng hộ của quý ân nhân các nhà hảo tâm hãy hướng đến những tâm hồn bé nhỏ kia mà trao chút yêu thương, dẫu biết rằng một hạt cát không thể làm nên sa mạc và một giọt nước không thể tạo thành đại dương nhưng ít ra nó vẫn góp phần vào sự hình thành của sa mạc và đại dương.
    Nam mô công đức lâm Bồ Tát Ma Ha Tát
    "sống là sống cùng,sống với,sống cho. hạnh phúc là cái cho đi chứ không phải cái nhận được "

    __________________

    http://trungtamtutam.com/diendantuthien/showthread.php?p=1839#post1839

     

Chia sẻ trang này