Vì sao thày bói luôn nói đúng ?

Thảo luận trong 'Nghệ thuật sống là Lợi mình = Lợi người: Luôn đúng' bắt đầu bởi Capuccino, 29 Tháng bảy 2006.

  1. Capuccino

    Capuccino Hội Viên Kim Cương

    Tham gia ngày:
    21 Tháng bảy 2006
    Bài viết:
    73
    Điểm thành tích:
    0
    [FONT=Verdana, Arial]Vì sao thày bói luôn nói đúng?[/FONT][FONT=Verdana, Arial]
    [/FONT][FONT=Verdana, Arial]
    Như mọi hình thức bói toán, chiêm tinh học đưa ra các dự báo quá chung chung, nên nhiều người cho là chính xác. Năm 1992, nhà vật lý Geoffrey Dean đã đúc kết ra 10 nguyên lý và 26 kỹ thuật dự báo của các nhà chiêm tinh. Dưới đây là một số kỹ thuật thường gặp nhất.

    1. Hiệu ứng Barnum, hay việc người ta rất dễ dàng tiếp nhận những thông báo mơ hồ, chung chung. Hiệu ứng này được đặt tên theo các màn xiếc của P.T. Barnum. Năm 1949, một giáo sư tâm lý đưa ra một mô tả nhân cách tổng quát đến mức mọi sinh viên đều nhận đó là của chính mình, kiểu như: “Bạn có xu hướng phê phán bản thân” hay “bạn thích một chút thay đổi”. Thông báo Barnum càng được thừa nhận khi: 1) Ngắn gọn, tổng quát, dễ được chấp nhận và được cho là chỉ đúng với bạn, 2) Là những điều dễ ưa, phù hợp với nhân cách bạn, tránh những thông báo khó chịu kiểu như: “Bạn không phải là người suy nghĩ độc lập”, 3) Đối tượng ngây thơ và dễ thay đổi.

    2. Đọc nguội (cold reading), hay vai trò của ngôn ngữ cơ thể. Đầu thế kỷ 20 tại Berlin, chú ngựa Hans thông minh biết lựa theo phản ứng của người đối diện (nhướn mày, nhăn trán, hít vào hay thở nhẹ ra, vươn hay so vai…) để làm toán. Ngựa còn biết, thì tại sao thày bói lại không? Không chỉ các thày bói, mà giới đồng cốt cũng rất thạo “kỹ thuật lấy tin” này.

    3. Hiệu ứng Tiến sĩ Fox, hay chúng ta bị lừa bằng khoa học và sự hài hước. Khi cảm thấy ở trong một môi trường giàu trí tuệ, và tin rằng đang được nghe một người am hiểu vấn đề nói, ta sẽ thỏa mãn mà không để ý rằng, thực ra quan điểm đó chưa hẳn đã đúng. Năm 1947, ba nhà giáo dùng một người đóng vai “tiến sĩ Fox” thuyết giảng về Lý thuyết trò chơi trong toán học, ứng dụng trong giảng dạy vật lý trước 55 nhà tâm thần học, tâm lý học, giảng viên, quan chức trường phổ thông và nhà hoạt động xã hội. Khi điền phiếu thăm dò, 42 người cho rằng, bài giảng được tổ chức tốt, nhiều minh họa và kích thích tư duy. Hầu hết cử tọa đều muốn nghe thêm về chủ đề này. Không ai biết đó chỉ là một trò lừa gạt.

    4. Hiệu ứng vầng hào quang, hay tầm quan trọng của ấn tượng ban đầu. Ta có xu hướng tin tưởng những thày bói có tính cách nồng nhiệt hơn lạnh lùng, tự chủ hơn thiếu tự chủ, áo quần tươm tất hơn ăn mặc cẩu thả, ưa nhìn hơn kém hình thức… Giới bói toán thuộc nằm lòng quy tắc này!

    5. Tương quan ảo, hay tin tưởng là sẽ thấy. Đây là quy luật vàng của tâm lý học: Ta sẽ thấy cái mà ta muốn thấy. Từ vô số sự kiện đã xảy ra trong đời, ta nhất định nhặt được một sự kiện phù hợp với dự báo của ông thày bói mà ta ưa thích.

    6. Tính không sai lầm, hay vì sao thày bói không thể sai. Dự báo thì đã quá chung chung nên khó có thể sai lầm. Nếu sai thì thày bói cũng có cách biện minh, đơn giản nhất là thừa nhận chưa hiểu hết thiên cơ. Ai mà không mắc sai lầm và ai có thể hiểu hết thiên cơ?

    7. Hiệu ứng giả dược (placebo), hay nó sẽ tốt nếu ta nghĩ rằng nó tốt đối với ta. Rất ít người đi xem bói mà lại hy vọng thày bói nói sai. Cái ước vọng muốn tin là một vũ khí lợi hại đối với thày bói. Khi họ bói sai, ta sẵn sàng cung cấp những ám hiệu để giúp họ hiệu chỉnh.

    8. Hiệu ứng người phục vụ khách hàng, hay buộc khách hàng phù hợp với dự báo. Điều này thực ra dễ dàng hơn ta nghĩ nhiều. Người phục vụ khách sạn có định kiến một vị khách sẽ cho ít tiền boa, thế là anh ta phục vụ không ra gì, kết quả là tiền boa ít thật. Anh ta cho đó là kết quả tiên tri, mà không nghĩ rằng đó chỉ là hệ quả của sự phục vụ tồi.

    9. Ký ức chọn lọc, hay chỉ nhớ những gì muốn nhớ. Khi thày bói đưa ra hai dự báo đúng và tám dự báo sai, ta say sưa kể cho mọi người nghe về hai dự báo “đúng một cách kỳ lạ”, mà quên mất rằng, độ chính xác chỉ là 20%! Trên thực tế, nhiều khi đoán mò cũng đạt độ chính xác tới 50% (thắng hay thua, trai hay gái…), thậm chí 70% (thời tiết ngày mai giống hôm nay).

    10. Hiệu ứng mong ước, hay dự báo càng đẹp thì càng dễ được chấp nhận. Giới bói toán hiểu rõ điều này nên các dự báo thường là dễ chịu. Và sự xu nịnh sẽ đưa ta tới bất cứ đâu. Khi có ai tuyên bố ta tài giỏi, thông minh, sáng tạo, giàu trí tuệ, nhạy cảm, giao thiệp rộng, thăng tiến ào ào và sẽ giàu to, ta tức khắc xem đó là một nhà tiên tri thấu hiểu huyền cơ!

    Cũng không nên quên một kỹ thuật thô sơ nhưng hữu dụng, đó là đọc nóng (hot reading). Nó thô sơ đến mức không được Dean nhắc tới. Vừa gặp bạn, ông thày bói đã nói ngay rằng ông quá mệt do đã xem cho quá nhiều người nên hẹn bạn vào tuần sau. Đúng hẹn bạn tới và ông ta liền kể vanh vách những thông tin cơ bản về bạn như họ tên, cơ quan, hoàn cảnh gia đình… Bạn choáng váng trước "tài nghệ" siêu phàm và sau đó tin theo tất cả những gì thày nói, mà không hề biết rằng, lần trước thám tử của thày đã kín đáo bám theo bạn. Chỉ cần hỏi người bán nước trước cửa nhà bạn cũng đã có đủ những thông tin cần thiết!

    Và như vậy, theo bạn, bói toán có cần phải chính xác không?

    (Theo Kiến Thức Ngày Nay)
    [/FONT]

    [FONT=Verdana, Arial]Những sự kiện trùng hợp lạ thường
    1. Một bộ kimono, được nhiều người xem là mang lại điềm xui xẻo cho ba chủ nhân của nó, là ba thiếu nữ Nhật Bản, họ đều lần lượt qua đời trước khi có cơ hội mặc nó. Một thầy tu thấy nó quá “chết chóc” nên quyết định mang nó đi đốt vào tháng 2 – 1657. Khi bộ kimono đang bốc cháy, một trận gió lớn xuất hiện, thổi ngọn lửa vượt khỏi tầm kiểm soát của mọi người. Hậu quả là ngọn lửa từ bộ kimono này đã thiêu cháy 3/4 thành phố Tokyo, sang bằng 300 đền đài, 500 cung điện, 9,000 cửa hàng, 61 cây cầu và thiêu chết 100,000 người.

    2. Một chiếc đồng hồ thuộc sở hữu của Vua Louis XIV (Pháp) đã ngừng chạy chính xác vào đúng vị vua này băng hà: 7 giờ 45 phút ngày 1-9-1715 và kể từ đó, nó không bao giờ chạy lại nữa.

    3. Trong cuộc tấn công ngày 25-1-1787 vào kho vũ khí liên bang ở Springfield trong cuộc nổi loạn của tướng Shay, chàng lính Jabez Spicer, ở Leyden, Massachusetts (Mỹ) đã bị giết chết bằng hai viên đạn của kẻ thù. Nhưng điểm đặc biệt là vào lúc đó, Jabez Spicer đang khoác trên người chiếc áo của ông anh ruột Daniel đã mặc, và Daniel cũng đã bị bắn chết bởi hai viên đạn vào ngày 5-3-1784. Hai viên đạn giết chết Jabez Spicer đi chính xác vào các lỗ trên chiếc áo khoác do lần trúng đạn trước (của người anh Daniel) tạo nên. Chính xác từng viên một mặc dù ông anh Daniel đã bị bắn chết trước đó 3 năm.

    4. Camille Flammarion, nhà thiên văn học nổi tiếng của Pháp ở thế kỷ 19, là một người nghiên cứu về những chuyện huyền thoại, đặc biệt là những chuyện ma quái liên quan đến cuộc sống sau cái chết. Trong quyển The Unknown, xuất bản năm 1900, ông kể lại một câu chuyện cũng khá ly kỳ. Khi ông viết một chương về ‘gió’ trong tác phẩm L’Atmosphère (Bầu Khí Quyển), một ngọn gió đã thổi tung cửa sổ nhà ông và nhấc bổng những trang giấy ông vừa viết xong và mang chúng đi mất. Một vài ngày sau đó, ông ngạc nhiên khi nhận được bản in thử từ nhà xuất bản (những trang bản thảo bị gió cuốn đi). Thì ra ngọn gió đã cuốn những trang bản thảo này ra ngay con đường mà một nhân viên của nhà xuất bản đi ngang qua, người mà thường đến nhận bản thảo của Flammarion mang đến nhà xuất bản. Người này chỉ việc nhặt những trang giấy và mang chúng đến nhà xuất bản như thường lệ.

    5. Năm 1883, Henry Zieglan ở vùng Honey Grove, Texas (Mỹ) đã phản bội người yêu đến nỗi cô ta phải tự tử. Anh của cô gái này quyết định trả thù bằng cách xách súng bắng Ziegland, nhưng viên đạn chỉ sướt qua mặt của Ziegland và vắm vào một thân cây gần đó. Người anh cô gái nghĩ rằng mình đã trả thù được cho em, nên sau đó cũng tự sát. Năm 1913, Ziegland quyết định đốn ngã cây có viên đạn trong đó. Vì gặp khó khăn trong việc đốn cây nên Ziegland quyết định dùng đến chất nổ và vụ nổ này đã đưa viên đạn ngày xưa bay thẳng vào đầu Ziegland giết chết anh ta ngay lập tức.

    6. Ðầu cuộc chiến Thế Giới Thứ Hai, tình báo Pháp đã bắt được một gián điệp người Ðức tên là Peter Karpin, ngay khi y xâm nhập vào lãnh thổ. Tuy nhiên, họ giữ bí mật cuộc vây bắt này khiến Karpin trốn thoát vào năm 1917, tình báo Pháp gửi các báo cáo giả đến các sếp của Darpin và nhận tất cả tiền bạc, mà phía Ðức gửi sang Pháp cho Karpin. Số tiền này được sử dụng để mua một chiếc xe hơi, mà vào năm 1919, đã cán chết một người đàn ông ở Ruhr. Nạn nhân của tai nạn không ai khác hơn là tay gián điệp đào tẩu Peter Karpin.
    [/FONT]


    [FONT=Verdana, Arial]Hình ảnh của đoàn quân quá khứ[/FONT][FONT=Verdana, Arial][/FONT][FONT=Verdana, Arial]Cho đến nay, các nhà địa chất, các nhà sử học, cổ sinh vật học, môi trường học, các nhà nghiên cứu về địa cầu vật lý, các nhà khoa học... đều công nhận rằng trên hành tinh của chúng ta vẫn còn vô số hiện tượng kỳ lạ mà khoa học chưa giải thích được. Nhiều sách vở tài liệu nghiên cứu từ cổ đại đến nay đã ghi nhận nhiều sự kiện lạ kỳ. Chẳng hạn như các địa điểm thường sẩy ra hiện tượng quái lạ, bí hiểm hiện vẫn còn nhiều trên thế giới đã thu hút hàng ngàn khoa học gia đến nghiên cứu nhưng lời giải thích thì vẫn còn mơ hồ; những hiện tượng lạ kỳ ở Úc, ở Ái Nhĩ Lan, ở Péru, những vùng đất huyền bí ở Nam Mỹ, ở Ai Cập, những địa điểm huyền bí như ở Tích Lan, Ấn Ðộ, ở Loe Bar, Newgrange và cả vùng bí hiểm Atlantic nữa...

    Trường hợp điển hình nhất là vấn đề đoàn quân ma xuất hiện ở vùng đất Loe Bar:

    Một buổi trưa tháng 8 năm 1936, Stephen Jenkins sáu mươi tuổi nhà nghiên cứu địa chất thường tới vùng Loe Bar, một địa điểm thuộc vùng bờ biển Cornish. Trong khi Jenkins đang chăm chú theo dõi các vùng đất thì bỗng nhiên ông ta vô cùng kinh ngạc khi thấy phía trước mặt mình một đạo quân thuộc thời Trung Cổ xuất hiện. Quân phục của họ chứng tỏ họ đang trải qua những cuộc chạm trán trong trận mạc. Các chiến sĩ mặc áo đủ màu và khoác loại áo choàng không có tay màu trắng, màu đỏ và màu đen. Ngựa của họ có tấm che phủ với đầy đủ yên cương và những thứ trang sức cho ngựa. Một người lính đứng giữa đội quân, hai tay chống kiếm, mình khoác áo choàng màu đỏ tía đang quắc mắc nhìn chăm chăm về phía Jenkins đứng.

    Vừa lạ lùng vừa kinh ngạc, Jenkins, với tính tò mò, gan dạ và thích mạo hiểm, đã không ngần ngại tiến về phía đoàn quân. Nhưng hành động ấy đã làm toàn thể đạo quân thời Trung Cổ biến mất tức thì. Jenkins giật mình ngơ ngác và tưởng mình vừa trải qua một giấc mơ. Ông kể lại chuyện này cho người vợ nghe và họ đã ghi vào nhật ký hiện tượng lạ lùng này. Thế rồi, 38 năm sau, ông Jenkins đã chọn đúng vào ngày mà cách đó 38 năm ông đã trông thấy điều kỳ lạ để cùng với vợ đến ngay địa điểm mà ngày xưa ông đã đứng.

    Hai vợ chồng lên đường với bức họa đồ ghi địa điểm của trước đây Jenkins đã đứng thì lạ lùng thay hình ảnh đoàn quân thời Trung Cổ hiện ra lần này còn rõ ràng hơn lúc trước. Mặc dầu trước đó bà Jenkins không tin chuyện chồng mình kể nhưng lần này bà thấy rõ ràng điều mà bà không thể tin được. Ðoàn quân với sắc phục rực rỡ, cờ xí, ngựa và gươm giáo dàn ra trước mắt mình, bà sợ quá níu chặt lấy cánh tay chồng và cố dụi mắt vì cứ tưởng mình nằm mơ.

    Khi tường trình sự việc này cho một nhóm nhà khoa học, ông Stephen Jenkins đã nói như sau:

    " Nếu lúc đó vài người trong quý vị có mặt với chúng tôi thì có lẽ lời trình bày này sẽ nặng cân hơn và có giá trị đứng đắn trung trực hơn..."

    Nhiều giả thiết đã được nêu ra để giải thích cho hiện tượng này. Theo sự giải thích của chính Stephen Jenkins thì có thể đạo quân ma này thường xuất hiện ngay nơi vùng Cornish và con người may mắn thấy được là do một năng lực tinh thần nào đó phát nguồn từ một giao điểm (node).

    Loe Bar vẫn còn đó nhưng nơi mà năm 1936 cũng như năm
    [/FONT][FONT=Verdana, Arial] 1974, Jenkins đã đứng sẽ không nhất thiết luôn luôn đều thấy được hiện tượng kể trên vì còn tùy thuộc vào môi trường, khí hậu, tầm nhìn và nhất là tùy vào từng con người đứng nơi địa điểm ấy. Ðiều này, mới nghe qua có vẻ không hợp lý nhưng theo Janet và Collin (hai nhà nghiên cứu về hiện tượng siêu hình, ma quái) thì đó là vấn đề cần phải đặt ra. Hai nhà nghiên cứu này đã ghi nhận một trường hợp về "hồn ma" xuất hiện vào năm 1904.

    Tháng ba năm ấy, một toán học sinh được thầy giáo dẫn đi du khảo. Họ leo lên ngọn đồi Marlpit gần Honiton. Tất cả các học sinh hôm đó đều trông thấy một người đàn ông khoác áo choàng màu nâu và đội mũ rộng vành màu đen. Toàn thể con người và gương mặt u ám như phủ một màn sương khói. Theo tài liệu của Collin thì đó là hồn ma ấy đã được ghi nhận (tài liệu thư viện) từ năm 1685. Người đàn ông này là một trong những người trốn chạy từ trận đánh ở Sedgemoor vào năm 1685 và sau đó đã bị quân địch giết chết. Nhà anh ta ở ngay trên đồi Marlpit.

    Tuy nhiên, điều kỳ lạ là tất cả các học sinh trong chuyến du khảo ấy đều thấy (người đàn ông trong quá khứ ấy) nhưng thầy giáo dẫn các học sinh thì tuyệt nhiên không thấy gì cả.

    [/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial]Phi Châu kỳ lạ
    Lục địa đen là nơi luôn chứa đựng những điều huyền bí, những tập tục kì quái và man rợ, đôi khi còn quái gở trong đó nổi bật nhất là các tập tục của các bộ tộc, bộ lạc. Những điều huyền bí này vẫn được lưu giữ cho đến nay.

    Tập tục hành xác ở Nammibia
    Bộ tộc Leimba là một trong những bộ tộc kỳ bí và lâu đời nhất của Nammibia. Thổ dân xứ này được gọi là 'những đứa con bị đày đọa của trời' do sở thích hành xác. Tập tục ấn tượng nhất ở đây là xẻo môi và cho kiến đốt. Các cô gái đến tuổi 16 bắt buộc phải được đánh dấu bằng những vết cắt xẻo ở môi. Người hành lễ là những già làng. Họ dùng một mảnh đá sắc để cắt môi dưới của những cô gái. Vết thương dài thường bị nhiễm trùng nặng, có khi còn gây tử vong. Những ai may mắn qua khỏi thì cũng không ăn uống được gì suốt cả tuần lễ. Kì quái hơn là những người đàn ông trong bộ tộc này chỉ thực sự được coi là đàn ông khi được bỏ vào tổ kiến rừng lúc 13 tuổi. Người này phải đứng trong tổ kiến hàng ngàn vạn con khoảng 5 phút mà không được nhăn nhó hay kêu la. Khi vượt qua thử thách này anh ta mới có quyền lấy vợ và đi săn. Nhưng cuộc hành xác này chỉ mang tính may rủi bởi không ít người chỉ trong vòng vài phút đã bị kiến leo lên tận mặt đốt và khoét mắt.

    Thử thách kỳ lạ khi cưới hỏi ở Sudan
    Bộ tộc Diaka ở Sudan có tập tục hết sức quái gở và... mất vệ sinh trong mùa cưới, những chàng trai phải trải qua thử thách này mới lấy được vợ. Trước khi hỏi vợ, chàng trai phải đem đến nhà vợ ba con bò, anh ta phải thọc tay vào hậu môn con vật (ngập đến tận khuỷu tay) và lôi cho kỳ được phân bò ra ngoài. Những ai sau ba lần thử thách mà không lôi ra được 'hiện vật' thì phải chờ đến mùa cưới năm sau. Khi chàng trai thành công thì cô gái sẽ tỏ ý chấp thuận bằng cách bôi phân bò lên người và lên mặt.

    Tập tục múa sậy tìm chồng ở Kenya
    Bộ tộc Swazi ở bắc Kenya có phong tục múa sậy tìm chồng. Những cô gái trinh nữ sẽ hái thật nhiều lau sậy, nhuộm màu sắc sặc sỡ rồi cầm ở tay hoặc gắn lên người để nhảy múa. Mỗi cô gái sẽ chọn lựa một trong số những người đàn ông đang ngồi yên, khi chọn được người 'vừa ý' họ sẽ dùng dây leo kifa (gai rất nhọn) quất lên đầu anh ta. Chàng trai sẽ về nhà vợ cùng với chiếc đầu đầy máu của mình.

    Chọn vợ theo hình dáng bộ ngực
    Những người đàn ông của bộ lạc Ndébéle chọn vợ theo hình dạng cặp vú mà không cần quan tâm tới bất kỳ điều gì. Hàng năm ở bộ tộc này có lễ hội phô bày bộ ngực để các chàng trai chọn vợ. Những cô gái quấn khố sặc sỡ hoặc mặc quần Jean đội mũ nồi, đeo nhiều đồ trang sức và để trần bộ ngực của mình. Đây quả là ngày hội cho đàn ông bản xứ và nhiều nơi khác.

    Tạp hôn ở Ghana
    Bộ tộc Shai ở Ghana có tập tục hết sức ấn tượng, tất cả những thiếu nữ khi 18 tuổi phải chung chạ với mọi người đàn ông trong bộ tộc để có kinh nghiệm 'phục vụ chồng' về sau. Hình thức này đã tồn tại ở Ghana từ 2000 năm nay. Nếu cô gái nào tỏ ý chống cự thì ngay lập tức sẽ bị cách ly vĩnh viễn khỏi cộng đồng và gia đình phải nộp vạ rất nặng. Để nhận biết những cô gái ở tuổi dậy thì phải chú ý đến cách trang điểm, họ thường đeo rất nhiều đồ trang sức bằng đá quý.

    Cho đến tận ngày nay những tập tục kỳ quái này vẫn còn tồn tại, chứa đựng những điều huyền bí mà ngay cả những nhà nhân chủng học cũng chưa thể giải thích được.

    (theo AP)
    [/FONT]


    [FONT=Verdana, Arial]Gánh vợ trên vai liên tiếp 30 năm[/FONT][FONT=Verdana, Arial]
    Trên đại lộ thị trấn Tân Tạo huyện Phiên Ngung (Quảng Ðông – Trung Quốc) thỉnh thoảng lại xuất hiện một đám đông những người hiếu kỳ tụ tập ở một góc đường. Họ chăm chú nhìn vào cái giỏ mây đặt bên đường. Nằm trong giỏ dài hơn 90cm, ngang nhỏ hơn 60cm, là một người dị dạng: tứ chi hoàn toàn bị gấp khúc, xương sống cong gập, toàn thân chỉ còn da bao lấy đầu xương. Người ấy nằm bất động, chỉ có hai con mắt và miệng là cử động được.

    Ông lão Triệu Hiền Thành ngồi bên cạnh cái giỏ mây cho biết người nằm trong giỏ là vợ ông – bà Ðường Kim Tú. Ông nói: “Ngày trước, bà ấy cao 1m69, nặng 54kg. Giờ đây chỉ còn 24kg rưỡi, cao không tới 0.7m.”

    Thật khó mà hình dung được bà lão đang cuộn tròn kia đã từng là một phụ nữ cao ráo, cân đối. Ông Thành kể: “Năm 1963, vợ tôi mới 27 tuổi. Một hôm đi làm đồng về bà ấy than đau mắt cá. Qua hôm sau, đầu gối cũng bắt đầu đau nhức. Sau đó, cả chân, tay, vai đều đau thốn như bị ai rút gân vậy. Chỗ nào đau thì chỗ đó bắt đầu co rút lại. Bà ấy đau đến nỗi cứ khóc suốt. Tôi đã đưa bà ấy đi khám nhiều bác sĩ.”

    Hầu hết đều cho rằng bà mắc bệnh phong thấp. Nhưng càng uống thuốc, bệnh tình bà càng nặng, thân thể ngày càng teo lại. Các khớp xương bị phù gây đau nhức rồi biến dạng. Ðến lúc này ông Thành biết vợ mình mắc phải bệnh nan y.

    “... Lỗi tại tôi cả. Vợ vừa mới sinh chưa đầy một tháng đã phải ra đồng làm việc, cứ ngâm mình trong nước mãi... Rồi tôi lại không đủ tiền cho bà ấy chữa bệnh. Mỗi lần khám tốn những 30 đồng.”

    Vào những năm ấy, 30 đồng đối với một nông dân Trung Quốc là một số tiền rất lớn.

    thời kỳ đầu mới phát bệnh, Ðường Kim Tú không ra đồng làm việc được nhưng có thể nửa nằm nửa ngồi bế con. Ba năm sau bà bị căn bệnh quái ác làm cho biến dạng, toàn thân không thể duỗi thẳng, không thể cử động được nữa. Chỉ có cái đầu là còn động đậy. Từ đó, bà sống nửa đời còn lại trong cái giỏ mây của ông chồng. Ăn uống, tiêu tiểu... thảy đều do chồng săn sóc.

    “Trước đây con gái giúp tôi một tay”, ông nói. Nhưng đến năm 23 tuổi, Triệu Kim Hoa, con gái ông, mắc bệnh viêm màng não rồi qua đời. Cái chết của Kim Hoa là một cú sốc cho vợ chồng ông. Tinh thần của bà Kim Tú ngày càng suy sụp...

    Năm 1993, ông Thành quyết định rời quê nhà đi tìm cuộc sống mới. Ông đặt vợ vào một cái giỏ mây, tự mình gánh đi. Một người đồng hương viết lại hoàn cảnh khốn khổ của họ và bệnh của bà Kim Tú lên một tấm giấy lớn cho họ mang theo qua khắp các tỉnh thành của Trung Quốc.

    Bà Kim Tú kể: “Chúng tôi đã qua 8 tỉnh rồi: Hồ Nam, Giang Tây, Triết Giang, Phúc Kiến... hôm nay mới đến được Phiên Ngung này”. Tuy thân thể bị teo nhỏ nhưng giọng của bà vẫn còn trong trẻo, đầu óc hãy còn minh mẫn.

    “Ði khắp nơi để kiếm sống đương nhiên là không dễ chịu rồi. Nhưng buồn nhất là phải chịu đựng ánh mắt soi mói của mọi người.” Hồi ở Quý Châu, có một tạp chí bảo tôi mang vợ ra cho người ta chụp ảnh chung, họ sẽ cho tôi tiền nhưng tôi từ chối. Tôi thà đi ăn xin chứ nhất quyết không làm chuyện ấy. Có thời gian, mỗi ngày chúng tôi kiếm được bảy, tám chục tệ. Hôm nào may mắn, được hơn cả trăm tệ...”

    Qua bao gian khó, ông Thành vẫn cứ gánh vợ bên mình, như là một bảo vật ông phải gìn giữ.

    “Chúng tôi hai người cùng khổ, nhất định phải ở bên nhau rồi” – ông Thành vừa vắt khăn lau cho vợ, vừa tiếp tục câu chuyện. “Năm tôi lên 6 gặp cảnh mất mùa, cha mẹ đem tôi bỏ ngoài đường. Tôi phải đi làm thuê, chăn bò... để kiếm miếng ăn. Sau có người mai mối tôi với vợ tôi bây giờ. Còn vợ tôi, mới lên 3 thì cha mất, mẹ cải giá, dượng ghẻ đối với bà ấy không tốt lắm...” Ông nhìn vợ trìu mến: “Tôi không thể bỏ vợ được! Nếu bà ấy mà chết trước tôi không biết sẽ ra sao nữa!” Bà Kim Tú nằm trong giỏ nghe được câu nói tình cảm của chồng cũng bật cười: “Ðúng vậy! Nếu chẳng may ông ấy mà chết trước tôi cũng không thiết sống nữa!”

    Bà nói tiếp: “Nhiều năm trước tôi từng nghĩ đến cái chết. Nhưng tôi chạnh nghĩ đến chồng, đến chị và em trai tôi còn ở quê nhà, tôi lại không muốn chết nữa. Ông ấy gánh tôi trên vai ba mươi năm, vất vả vô cùng. Tôi biết mình thật vô dụng. Những gì ông ấy đối với tôi, không thể một câu là kể hết được!”

    Nói đến đây, bà khóc. Ông Thành lau nước mắt cho vợ, vỗ về: “Ðừng khóc nữa, mai chúng ta về quê...”

    Họ ra bến xe Quảng Châu. Chuyến xe chiều ấy sẽ đưa họ về lại cố hương Tứ Xuyên. Nhìn cảnh ông già 60 tuổi gánh trên vai bà vợ 61 tuổi, lẻ loi ở bậc cửa xe, không ai mà không thấy xót xa...
    [/FONT]

    [FONT=Verdana, Arial]Julia Vorobiova[/FONT][FONT=Verdana, Arial]
    Tại Lirkrain có một phụ nữ tên là Julia Vorobiova, bà là một phụ nữ bình thường giống như bao nhiêu phụ nữ khác, bà đã có gia đình, con cái đều đã khôn lớn. Chỉ có điều đặc biệt là vào năm 37 tuổi bà bị bất tỉnh nhân sự và bị chạm vào một đường dây điện cao thế. Người ta đưa bà vào nhà xác vì chắc chắn là bà không thể nào sống. Nhưng lạ lùng thay, chỉ mấy ngày sau bà Vorobiova tỉnh lại và suốt gần nửa năm trời, bà Vorobiova không thể nào ngủ được vì bà cảm thấy trong cơ thể bà có một sự chuyển biến lạ lùng. Não bộ bà như rự hòa quang và bà có cảm tưởng như người bà có một bình acquy lớn sôi sục điện năng.

    Dần dần cơn cuồng loạn về ánh sáng và điện lực dịu dần, bà Vorobiova đã bắt đầu trở lại bình thường. Bà đã đi lại, ăn uống, ngủ và suy nghĩ, làm việc như bao người khác. Bà khỏe mạnh, bình tĩnh. Nhưng một hôm bà bỗng hốt hoảng vì vừa khám phá ra một điều vô cùng kỳ lạ là khi bà đến tiệm bán bánh mì. Hôm đó bà gặp một thiếu phụ đang đứng đợi xe buýt trước cửa tiệm bánh. Ðiều kinh ngạc là bà đã thấy toàn thể mọi cơ quan, bộ phận trong cơ thể của người thiếu phụ ấy. Có nghĩa rằng, bà Virobiova đã nhìn xuyên con người qua áo quần, da thịt họ. Bà sợ quá, dụi mắt nhiều lần nhưng lần nào bà cũng đều thấy như thế, ngay cả những người qua đường bà cũng đều thấy rõ ruột gan, tim phổi và cả những sợi gân, những mạch máu của họ.

    Trở về nhà, tim bà còn đập mạnh vì hồi hộp. Bà không dám nhìn vào bất cứ vật gì vì bà luôn luôn thấy xuyên sâu vào mặt trong chứ không phải chỉ thấy ở dạng thể bên ngoài.

    Nhưng rồi dần dần bà Vorobiova cũng bình tĩnh trở lại và bà tự nhiên cảm thấy vui thú và tự tin về khả năng kỳ lạ mà bà đã có được. Bà tự nghĩ "có lẽ Ðấng Tối Cao đã ban cho ta khả năng này với mục đích nào đó". Từ đó, bà lại hăng hái tò mò nhìn ngắm và tìm hiểu bất cứ những gì bà thấy. Bà đã nhiều lần làm cho những người hàng xóm ngạc nhiên vì bà Vorobiova đã chỉ cho họ tìm lại được những gì mà họ làm mất.... Có một lần bà đã giúp cho bác sĩ biết một cậu bé con nuốt nhầm một đồng xu vào bụng và bà vừa nhìn cậu bé vừa nói:

    - Ðồng xu hiện đang nằm ở vị trí của đường vòng cuối dạ dày nối tiếp với ruột non.

    Từ đó trở đi có nhiều người kéo đến nhà bà Vorobiova để xin bà giúp đở đủ chuyện: nào là tìm kiếm vật bị mất, tìm hài cốt của thân nhân bị thất lạc, định bệnh v.v...

    Các phóng viên trong nước và ngoài nước đã nghe tin lạ về bà nên đã đến gặp bà để tìm hiểu.

    Có lần nhà báo Nicolai Lixovencon đến gặp bà Vorobiova, chưa kịp đặc câu hỏi, bà đã hỏi ngược lại nhà báo:

    - Ông có muốn tôi nói rõ là sáng nay ông đã dùng gì không? - Ồ! Nhà báo nói, rất hân hạnh.

    - Bụng ông toàn là nước Kitxen mà thôi.

    Nhà báo reo lên đầy thán phục.

    - Ðúng! đúng! Thưa bà, sáng nay vội quá tôi chẳng kịp ăn thứ gì. Quả thật tôi rất ngạc nhiên về lời đoán của bà.

    Càng ngày tin đồn về khả năng nhìn suốt mọi vật làm dân chúng khắp nơi ùn ùn kéo đến gặp bà càng ngày càng đông khiến chính quyền phải cắt cử những nhân viên an ninh đến khu vực bà ở để vãn hồi trật tự. Vô tình bà Vorobiova đã trở nên một nữ bác sĩ chẩn bệnh chính xác còn hơn cả máy chụp quang tuyến. Ðôi mắt của bà bây giờ không phải là đôi mắt của những con người bình thường nữa. Bà còn cho biết là mỗi lần đi dự tang lễ của một người nào là bà rất chán nản ngại ngùng vì bà không ngững thấy quan tài mà bà còn thấy cả xương thịt của người chết ngay trong áo quan, xuyên qua lớp ván và những vải liệm.

    - Giờ đây cái đẹp nhân thế không còn nghĩa lý gì đối với tôi như trước đây nữa. Mọi vật tôi đều nhìn xuyên suốt chứ không còn thấy ở ngoại diện. Những cô gái đẹp, những hoa hậu đối với tôi dường như vô nghĩa nếu tôi nhìn lâu vào họ. Tất cả mọi vật rõ ràng là đầy vẻ giả tạo. Vì thế tôi nghĩ rằng thật buồn cười khi ta tô điểm son phấn đầy vẻ diêm dúa cũng chỉ là để che cái thực thể bên trong mà thôi.

    Một người bạn của bà ta hỏi bà một câu như sau:

    - Chị thấy ra sao khi trước mặt chị là một người đàn bà đã sửa sắc đẹp trên thân mình hay trên mặt họ.

    - Ồ! Tôi thấy cả những vật thể để độn vú, độn mông, độn mũi, những chất để bơm vào da. Những vật thể này nằm dưới da thịt họ như những viên đá lăn lóc trên đường vậy....
    [/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial]Sống không cần ăn hay khả năng “siêu quang hợp” ở người[/FONT][FONT=Verdana, Arial]
    Trong cuộc đời mình, mỗi người cần tới khoảng 40 tấn thực phẩm, cùng 5 triệu m3 không khí. Nhưng điều đó không có nghĩa là ai cũng phải ăn để sống. Năm 1967, anh Babya (người Scotland) đã tuyệt thực trong suốt 382 ngày, chỉ dùng trà, nước giải khát có ga và nước tinh khiết, mà vẫn bình yên vô sự.

    Tuy nhiên, năng lực kiểu như Babya thật sự không có gì lạ đối với một số giáo sĩ Ấn Độ. Các vị này rất coi thường bữa ăn, nhiều khi cả tháng trời mới dùng một bữa ăn chay. Còn các vị cao tăng tu luyện ở phía bắc Ấn Độ, trên vùng Himalaya quanh năm tuyết phủ, thì nhịn cả năm trời là chuyện bình thường.

    Năm 1948, cả đất nước Trung Quốc xôn xao về một đồng bào của họ - ông Dương Muội, làm nghề chăn nuôi gia súc trên vùng Thạch Trụ (Tứ Xuyên) - trải qua 9 năm không hề ăn một thứ gì vào bụng. Vậy mà hằng ngày ông vẫn lo việc chăn thả đàn dê mấy trăm con. Tin tức về Dương Muội bay sang kia bờ Thái Bình Dương. Một đoàn các nhà khoa học Mỹ đã tới Trung Quốc để thực hiện nhiều cuộc kiểm tra về y sinh học, dinh dưỡng, về huyết học và tế bào của người này. Họ đã tổ chức một số hội thảo lớn về Dương Muội, nhưng đến nay, nửa thế kỷ trôi qua mà câu chuyện nhịn ăn này vẫn giữ nguyên vẻ bí hiểm.

    Vào năm 1986, hãng Itar-Tass đưa tin các nhà khoa học Liên Xô trong chuyến đi khảo sát ở Papua New Guinea (Thái Bình Dương) đã phát hiện toàn bộ dân đảo quốc này suốt đời chỉ ăn những loại thức ăn đơn sơ trên đảo, có thành phần đạm rất thấp, chỉ đạt 0,1% mức tối thiểu so với tiêu chuẩn. Nhưng trẻ con người lớn ở đây vẫn lớn lên khỏe mạnh. “Có thể coi Papua New Guinea là bộ tộc người hiện đại sống bằng cách… ăn đạm của không khí”, các nhà khoa học Liên Xô phải thốt lên như vậy.

    Chưa hết, những năm đầu thập niên 1990, Viện khoa học Quân y Trung Quốc đã tiến hành nghiên cứu về trường hợp một bé gái có khả năng nhịn ăn nhiều tháng. Cháu gái có tên Đinh Tịnh, 11 tuổi, đã từ chối không dùng các bữa ăn hàng ngày của gia đình. Bố mẹ Đinh Tịnh rất lo lắng buộc em phải ăn, song ăn được miếng cơm nào em lập tức nôn ra hết. Mấy tháng nhịn nhưng thể lực của Đinh Tịnh vẫn rất tốt, sinh hoạt, học tập bình thường. Khi các nhà khoa học của Viện Y học tới, em đã bỏ bữa hơn 300 ngày. Người ta đưa em vào một phòng cách ly làm bằng pha lê để các nhà khoa học tiện theo dõi, thử nghiệm trong vòng một tháng. Thử nghiệm được thực hiện trên 140 tiêu chí song kết quả đều bình thường.

    Nhưng những người này có lẽ đã không nhịn ăn như chúng ta tưởng. Bầu không khí của chúng ta chứa 78% là khí nitơ (N) - nguyên tố làm nên chất cơ sở của sự sống (chất albumin). Các nhà khoa học về sinh lý và dinh dưỡng cho rằng không khí qua con đường hô hấp vào dạ dày, mang theo khí N. Chất khí này đã được chuyển hóa để tạo thành protein. Và nếu thế, trong dạ dày ắt hẳn phải có sự xuất hiện của vi khuẩn cố định đạm hay ở đó đã xảy ra các quá trình quang hợp!

    Nhiều nhà khoa học đã vào cuộc nhằm tìm ra lời giải cho bí ẩn này. Trong số những luận thuyết đó, người ta rất chú ý tới luận thuyết của nhà khoa học Trung Quốc - tiến sĩ Lý Phúc Lợi. Ông đưa ra khái niệm siêu quang hợp của khí công, một khái niệm rất mới mẻ, tựu trung như sau:

    Khí công ở những người có khả năng “nhịn ăn” rất dài ngày và cả ở những người bình thường là một “kiểu” siêu quang hợp - khí công chế đạm. Trong quá trình này, diễn ra sự hấp thu chất N từ không khí ngay trong cơ thể. Ở người bình thường, quá trình này xem như không đáng kể. Ở một số người khác, khả năng này rất mạnh mẽ, giúp họ không ăn vẫn sống. Theo tiến sĩ Lợi, “khí công chế đạm” đã tạo ra các loại axit amin và protein, thực hiện tuần hoàn carbon (tạo ra các hydroxit carbon - nguyên liệu hữu cơ để xây dựng nên đường, tinh bột, lipit) đảm bảo duy trì sự sống.

    Đại não của người có khả năng xuất hiện hiệu ứng “thuần lượng tử”. Chính hiệu ứng này khiến não có khả năng kích thích các tuyến nội tiết sản xuất ra chất xúc tác lạ, gây nên phản ứng siêu quang hợp. Và thế là con người đã có thể làm cái công việc thay thế một số cây trồng và vật nuôi, tự cung cấp dưỡng chất cho mình.

    Hiện tại, người ta còn biết quá ít về khả năng siêu quang hợp. Nhưng các nhà nghiên cứu hy vọng, khi lý thuyết này được làm sáng tỏ, nó sẽ trở thành một loại công nghệ siêu việt, giúp xã hội loài người vĩnh viễn thoát khỏi nạn đói khát.

    (theo Ogonek)
    [/FONT]

    [FONT=Verdana, Arial]Trung Quốc nghiên cứu hiện tượng "người siêu phàm"[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial]
    Không ít người có khả năng đặc biệt, như nhìn được vật trong hộp kín, hoặc linh cảm trước tai họa. Họ thường được coi là những người có khả năng "siêu phàm". Vừa qua, Trung Quốc đã cho thành lập "Học hội khoa học nhân thể" để nghiên cứu về các hiện tượng vẫn được coi là "không thể giải thích" này.

    Cách đây không lâu, khoa Vật lý Công trình điện tử, Đại học Phúc Đán, Thượng Hải (Trung Quốc), đã tiến hành hai thí nghiệm với một số người có khả năng đặc biệt. Ở thí nghiệm thứ nhất, người ta đặt một que diêm trong chiếc hộp nhựa màu đen. Sau đó, hai người có khả năng đặc biệt đứng từ xa, không hề đụng tới chiếc hộp, nhưng vẫn bẻ gãy được que diêm ở trong. Thí nghiệm thứ hai: Hai người có khả năng đặc biệt này đứng cách rất xa một người khác, nhưng vẫn đọc được những chữ do người này viết ra.

    Trên đây chỉ là hai trong số rất nhiều ví dụ về khả năng đặc biệt của một số người ở Trung Quốc. Chính vì vậy, chính phủ nước này đã đồng ý cho thành lập "Học hội khoa học nhân thể" vào tháng 5 vừa qua. Hội này được phép phát hành tạp chí "Khoa học nhân thể" để giới thiệu những hiện tượng kỳ lạ, cũng như những công trình nghiên cứu về khả năng đặc biệt của con người.

    Gáo sư Thịnh Hổ Hỉ, Viện trưởng Viện Nghiên cứu di truyền học, Đại học Phúc Đán (Trung Quốc), cho biết, sau hơn 10 năm nghiên cứu hiện tượng trường sinh học, ông phát hiện, chúng cũng có một số quy luật. Chẳng hạn, những người có khả năng truyền cảm số liệu (tức là những người có khả năng đọc và truyền đi những số liệu được viết ra từ cự ly xa) đều kể rằng, khi đó tự nhiên trước mắt họ hiện lên một "màn hình ảo". Các số liệu hoặc hình ảnh đều hiện dần lên "màn hình" này, và họ có thể nhìn thấy chúng rõ ràng.
    Những vật thể hiện lên "màn hình" đều chuyển động từ từ theo hình xoắn tròn từ phía sau ra phía trước. Nhờ vậy, những người có khả năng đặc biệt có thể nhận ra được vật thể đó là gì. Những quan sát về "người siêu phàm" gần đây cho thấy, khả năng "truyền cảm số liệu" hoặc "truyền cảm hình ảnh" của họ có thể thực hiện được ở cự ly trên 1.000 kilomét, từ Bắc Kinh tới Thượng Hải; và dung lượng truyền cảm có thể lên tới 41 chữ cái hoặc chữ số.

    Ngoài khả năng truyền cảm bằng thị giác, một số người còn có thể truyền cảm bằng vị giác hoặc khứu giác, như "ngửi" được, hoặc "cảm" được một vật thể ở xa có mùi gì hoặc vị gì... Tuy nhiên, môi trường truyền cảm cũng như các quy luật truyền cảm vẫn còn là bí ẩn với các nhà nghiên cứu. Ông Thịnh Tổ Hỉ nói rằng, hiện còn quá sớm để dự báo về một ngành khoa học mới - khoa học nhân thể, nhưng chắc chắn là nó có triển vọng, vì các hiện tượng dị thường là có thật.

    (Theo Khoa học và Công nghệ, TTXVN)
    [/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial]Giấc mơ "đi ngược thời gian" có thể thành hiện thực[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial][FONT=Verdana, Arial]
    Đây không phải là chuyện giật gân, cũng không phải là viễn tưởng, bởi vì chúng được xây dựng trên nền tảng lý thuyết sáng sủa và những kiểm nghiệm khoa học mới nhất của GS Ronald Mallet, Đại học Connecticut, Mỹ. Ông cho rằng chúng ta có khả năng đi ngược thời gian!

    Mallet không đi theo cách tiếp cận của các nhà nghiên cứu máy thời gian khác, cho rằng vũ trụ có những cấu trúc xoắn ốc, những "lỗ sâu đục" và chúng ta hầu như không có khả năng xâm nhập, vì nó đòi hỏi một “năng lượng âm” rất lớn. Ông cũng không theo quan điểm của nhà logic học Kurt Goedel, người đầu tiên khởi xướng thuyết máy thời gian, cho rằng sự hiện hữu của một “vũ trụ quay” là điều tất yếu. Hoàn toàn theo cách ngược lại, Mallet đã dựa trên những nền tảng vật lý sáng sủa nhất: Thuyết không gian cong của Einstein và thuyết lượng tử ánh sáng.
    [/FONT]
    [/FONT]​
    [FONT=Verdana, Arial]

    [/FONT][FONT=Verdana, Arial]Vùng trũng thời gian[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial]
    Mỗi thiên thạch, khi chuyển động đều gây ra một trường hấp dẫn ảnh hưởng tới không gian và thời gian xung quanh nó, ảnh hưởng này tỷ lệ thuận theo khối lượng của thiên thạch. Trong những tr_ường hợp nhất định, các "gợn sóng" trong không gian gây ra bởi những chuyển động trên có thể làm thời gian bị uốn cong. Tương tự như một viên sỏi đặt trên chiếc gối mềm, không-thời gian (hệ toạ độ 4 chiều, trong đó thời gian là chiều thứ 4) cũng có những vùng trũng tương tự. Cũng theo những tính toán lý thuyết thì, “bằng cách nào đó”, thời gian có thể bị làm trũng đến mức nó không còn chạy thẳng nữa mà sẽ chạy theo vòng tròn.

    Trước nay, các nhà khoa học đều nhất trí cho rằng trung tâm hấp dẫn chính là trung tâm của không-thời gian bị bẻ cong, và họ dồn mọi nỗ lực nghiên cứu theo hướng ấy. Mallett đi theo hướng khác. Ông nghiên cứu các thuộc tính của ánh sáng theo thuyết tương đối rộng và thuyết lượng tử. Theo đó, ánh sáng thực ra không có khối lượng, nhưng nó có thể bị bẻ cong khi đi qua một trường hấp dẫn cực lớn và khi đó không gian cũng bị bẻ cong.

    Năm ngoái, trong một bài đăng trên tạp chí khoa học New Scientist, Mallett đã chỉ ra rằng, tia laser khi chuyển động trên đường tròn sẽ sản sinh ra một trường xoáy xung quanh nó. Mới đây, ông lại giả định rằng những trường xoáy ánh sáng loại này đang giãn nở dần trong không-thời gian. Nhưng, để xảy ra một trường hợp đó thì theo tính toán lý thuyết, cần có một laser thứ hai. Khi nó chuyển động ngược chiều với tia laser thứ nhất, cường độ của nó cũng được tăng lên tương ứng. Khi đó không gian và thời gian sẽ hoán vị vai trò cho nhau và thời gian sẽ "quay" ở phía trong của vòng laser!

    Theo đó, về mặt lý thuyết, loài người có thể tìm ngược về quá khứ của mình, ít nhất cũng về đến thời điểm mà vòng tròn được khép kín.


    [/FONT][FONT=Verdana, Arial]Ánh sáng chậm dần...[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial]
    Một vấn đề cơ bản nhưng rất khó giải quyết, đó là: Khi bắt thời gian chạy vào một vòng tròn, ta cần một năng lượng lớn khủng khiếp. Việc tạo ra nguồn năng lượng này nằm ngoài khả năng của chúng ta hiện nay. Mallet đề nghị giải pháp “hãm thời gian” để giảm đòi hỏi năng lượng.Theo định luật “nếu ánh sáng càng chậm dần thì mức độ nhiễu loạn trong không-thời gian càng lớn” và nhiễu loạn này sinh ra năng lượng hỗ trợ cho việc bẻ cong thời gian.

    Mallet muốn dùng chiếc máy thời gian laser “hãm” ánh sáng làm cho nó chuyển động chậm đến mức có thể. Cuối cùng, ông đã làm được một điều kỳ diệu: Hãm ánh sáng từ tốc độ 300.000 km/s tới lúc nó dừng lại hoàn toàn! “Điều đó đã mở ra một vùng trời mới mà chúng ta chưa bao giờ dám mơ tưởng đến”, Mallet nói.

    Tuy nhiên, việc “hãm” tốc độ ánh sáng trên chỉ có thể thực hiện ở môi trường nhiệt độ sát gần điểm không tuyệt đối (-273 độ C). Chính vì thế, nếu thử nghiệm chế tạo máy thời gian của Mallet thành công thì chúng ta vẫn phải đối đầu với một vấn đề hết sức nan giải: Làm thế nào để cơ thể con người có thể thích ứng được với nhiệt độ “băng hà” ấy để “du hành” trong thời gian?

    (Hiện nay, Mallett mới chỉ tiến hành những thực nghiệm nhỏ. Bước thứ nhất là đo những tác động của vòng quay laser vào một nguyên tử đơn).

    (theo SPIEGEL)
    [/FONT]​


    [FONT=Verdana, Arial]Người Tuyết lại xuất hiện ở Tây Tạng[/FONT]
    [FONT=Verdana, Arial]
    Mấy hôm nay, dân Tây Tạng nói nhiều về Người Tuyết (tiếng địa phương là Yeti) - sinh vật giống người, lông lá và cao lớn, lâu nay vẫn lẩn quất đâu đó trong vùng. Một số người khẳng định họ đã chính mắt thấy Yeti đi lại.

    Một cô gái ở hạt Medog kể lại: “Hôm đó, chỉ có phụ nữ và trẻ em ở nhà, đàn ông đi vắng cả. Đột nhiên, một người khổng lồ, mình đầy lông, hiện ra trước cửa chuồng heo và nhìn chằm chằm vào chúng tôi”.

    Có thể nói đó là cuộc gặp gỡ mới nhất với Người Tuyết. Từ trước đến nay, những chuyện như thế không phải hiếm. Theo các tài liệu cổ, vào thế kỷ 18, những nhà thám hiểm Anh và Pháp tới Himalayas đã liên tục nhìn thấy Người Tuyết. Có người còn chụp được ảnh dấu chân của sinh vật này in trên tuyết, bàn chân dài tới 40 cm.

    Năm 1975, vào một đêm trên đỉnh Everest, một nhà leo núi người Ba Lan đã nhìn thấy bộ mặt to khác thường, râu tóc đỏ quạch hiện ra qua kẽ hở ngôi lều. Ông hét lên và thế là sinh vật bỏ chạy. Sang thập niên 80, một nhóm phụ nữ Nhật Bản chinh phục Himalayas cũng nhìn thấy những dấu chân lạ, to hơn bàn chân người bình thường rất nhiều.

    Có người cho rằng Yeti thực ra chỉ là một loài gấu lớn, lông nâu. Nhưng theo các chuyên gia của Học viện Khoa học Trung Quốc và Bảo tàng Tự nhiên Bắc Kinh thì sinh vật giống người này có thật. Họ cho rằng đó là hậu duệ của một loài khỉ hình người lớn, hoặc là một sinh vật trung gian giữa người và khỉ hình người. Tuy nhiên, khó có thể thu được bằng chứng trực tiếp về sự tồn tại của Người Tuyết ở Himalayas, vì đây là một khu vực khô hạn, núi cao chót vót, lởm chởm đá, rừng rậm rạp.

    (theo Tân Hoa Xã)
    [/FONT]

    [FONT=Verdana, Arial]Nuôi lươn "cảnh" trong bồn tắm 33 năm
    Một gia đình người Đức đã nuôi một con lươn khổng lồ trong bồn tắm suốt từ năm 1969 và thậm chí dạy nó bơi vào xô khi ai đó cần tắm. Con vật không rõ là đực hay cái và được âu yếm gọi là Eelfie.

    "Nó là một phần của gia đình chúng tôi", Hannelore Richter, sống tại Bochum, nói. Bà cho biết chồng mình đã bắt được con lươn đó khi đi câu và định mang về nhà cho bữa tối. Nhưng bọn trẻ thích con lươn đó quá và nhất định không để mẹ chúng thịt con vật. Từ đó, Eelfie đã sống cùng gia đình trong phòng tắm, vui đùa với bọn trẻ khi chúng còn nhỏ và thậm chí chuyển nhà cùng gia đình.

    Ông Paul Richter cũng bổ sung: "Chúng tôi chỉ có một bồn tắm, vì vậy khi biết một ai đó định tắm, con lươn sẽ tự động bơi thẳng vào chiếc xô và chờ cho đến khi nào chúng tôi xong".

    "Đó là một tình huống kỳ quặc", nhà thực vật Walter Gettmann nói, "Con vật đã hoàn toàn mất khả năng tồn tại trong thiên nhiên. Nhưng nếu được cho ăn hợp lý, nó sẽ sống sót trong bồn tắm".

    (theo Reuters)
    [/FONT]
     
  2. phuongthuy

    phuongthuy New Member

    Tham gia ngày:
    18 Tháng mười hai 2009
    Bài viết:
    4
    Điểm thành tích:
    0
    Ðề: Vì sao thày bói luôn nói đúng ?

    em xin nhờ các cụ xem hộ cho em lá số của đứa con trai em. Nó sinh vao 10 giờ ngày 15/8 dương lịch năm 2005.
     
  3. rukia

    rukia New Member

    Tham gia ngày:
    22 Tháng mười hai 2009
    Bài viết:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    Ðề: Vì sao thày bói luôn nói đúng ?

    Coi phim The Mentalist có nhân vật chính giả làm thầy bói/liên lạc với người chết, kĩ thuật của nv chính rất hay.
     
  4. stuv460

    stuv460 Guest

    Replica chanel Handbags

    Replica chanel Handbags ishandbags.com Offers Replica coach Fake Handbags,chanel Designer Gucci Replica Handbags and other Designer Fake bags
     

Chia sẻ trang này